Trang

Thứ Tư, 6 tháng 4, 2011

MINH VƯƠNG 2.2



MINH VƯƠNG CHƯƠNG 2.2

"Đời này ngoại trừ ta, ngươi đừng mơ tưởng nam nhân khác!" Một tiếng nói  lãnh trầm đột nhiên theo phía sau truyền đến.



Nguyệt Nga Nhi bỗng nhiên cứng đờ, lập tức nhận ra chủ nhân thanh âm này. Nàng toàn thân buộc chặt, không có dũng khí quay đầu lại. Nhưng mà, cho dù không xoay người, nàng vẫn có thể tinh tường cảm giác được hắn đi vào trong phòng, đứng lặng sau thân thể của nàng .


Hắn xuất hiện, làm Nguyệt Nga Nhi tâm nổi lên một trận chấn động, khẩn trương không thể hô hấp .


“Các ngươi trước đi xuống.” Hắc Mộc Dạ thản nhiên hạ lệnh.


Vừa nghe thấy lời nói hắn, Nguyệt Nga Nhi tâm lâm vào một trận kinh hoảng, cơ hồ muốn mở miệng năn nỉ bọn nha hoàn lưu lại.Tuy rằng các nàng là nha hoàn của Hắc Mộc Dạ, cho dù thật sự lưu lại cũng không khả năng giúp nàng, nhưng là vô luận như thế nào, có người ở bên cạnh còn hơn chính mình một người một mình đối mặt Hắc Mộc Dạ.


Nhưng mà, bởi vì nàng quá hiểu, các nàng không có khả năng nghe lời của nàng.


Hai nha hoàn nghe lệnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại có nàng cùng Hắc Mộc Dạ, Nguyệt Nga Nhi như bị một đạo vô hình đè nặng.Nàng mãnh liệt cảm giác được, rằng cả người bị bao phủ bởi hơi thở của hắn, loại cảm giác này giống như bản thân là một con mồi đang vùng vẫy trong một cái lưới vô hình, rốt cuộc trốn không thoát lòng bàn tay hắn !


Cái cảm giác xâm lược này làm Nga Nhi sợ hãi cùng cực, nàng không tự chủ được phát run, không biết chính mình rồi sẽ gặp vận mệnh như thế nào? Hắc Mộc Dạ ánh mắt dừng ở trên thân ảnh vẫn cố ý đưa lưng về phía hắn, vai nàng run run, hắn biết trong lòng nàng đầy kích động cùng bất an.


“Như thế nào? Không có dũng khí xoay người lại đối mặt ta? Thân là tiểu muội Giang Nam Đế vương Phượng Thư Dương,  


lá gan của ngươi cũng chỉ lớn được như thế?"


Trong giọng của hắn không hề che giấu ý tứ trào phúng,nói như vậy làm cho nàng nhất kích, Nguyệt Nga Nhi bỗng nhiên xoay người lại.


“Ai nói ta không có dũng khí? Ta chỉ là không nghĩ sẽ thấy ngươi!"


Nàng có thể cho phép người khác nói nàng nhát gan, nhưng chính là không thể cho phép người khác nói xấu nghĩa huynh!

Hắc Mộc Dạ đối với ý kiến phản bác từ chối của nàng, chỉ dùng mắt không thể nhận ra cảm xúc, đánh giá giá y trên người nàng.


“Xem ra, ta sai người chuẩn bị giá y cho ngươi quả thật rất vừa người.”


Vừa nghe hắn nhắc tới gía y, Nguyệt Nga Nhi lập tức hỏi:“" quần áo của ta đâu?" 


“Đốt rồi!!” Hắc Mộc Dạ không chút nào để ý nói.


“Cái gì? Thật quá đáng! Ngươi như thế nào có thể làm như vậy? Đó là giá y của ta nha!” Nguyệt Nga Nhi tức giận đến cả người phát run.


Giá y kia của nàng là nghĩa huynh nàng vì hôn sự của nàng, đã mời riêng một sư phó nổi tiếng trong kinh thành làm. Hắn như thế nào có thể...? không có sự đồng ý của nàng lại đem đi đốt?


“Giá y của nàng hiện tại chính là thứ đang mặc trên người nàng!”


“Không! Thế này mới không phải! Ta không cần mặc thứ quần áo không phải của ta!


Hắc Mộc Dạ không chút nào để ý phản kháng của nàng, thản nhiên nói:“Nếu ngươi không muốn quang thân cùng ta bái đường, thì nên ngoan ngoãn mặc đi.”[QUANG THÂN: không mặc gì cả!]


Cùng hắn bái đường?! Nguyệt Nga Nhi tâm đột nhiên run lên,sự tức giận ở mắt bị kinh hoảng thay thế.


Vẻ mặt hắn cùng ngữ khí khi nói chuyện, nàng biết hắn hoàn toàn nói thật, làm nàng cảm thấy trước nay chưa có sợ hãi cùng bất an nào hơn.


“Không! Ta sẽ không cùng ngươi bái đường thành thân ! Nghĩa huynh đã hứa gả ta cho Nam Cung Mị, hắn mới chính là người sắp cùng ta bái đường thành thân!”


Hắc Mộc Dạ mày rậm, tựa tiếu phi tiếu tà nghễ nhìn nàng, khóe mắt khẽ nhếch lên, như là ở châm biếm thái độ của nàng.


"Trên đường đưa dâu, trước mặt mọi người ngươi bị mấy nam nhân cướp đi, ngươi cho là Nam Cung Mị còn muốn cưới một  thê tử như vậy sao?"


“Này......” Nguyệt Nga Nhi sắc mặt trắng nhợt, không thể phản bác lời nói của hắn. Xác thực, trải qua chuyện như vậy, bị 


đám người đó chặn đường, cướp dâu, thì danh tiết của nàng đã bị phá hủy. Nam Cung Mị đường đường là thếu chủ Ma kiếm  sơn trang, thà rằng hủy hôn, cũng không nguyện ý thú nàng làm thê tử.

MINH VƯƠNG 2.1


CHƯƠNG 2.1    


Nguyệt Nga Nhi mơ một giấc mơ thật sự rất đáng sợ, trong cơn mê, có một nam nhân  đáng sợ cứ từng  bước một tiến đến gần nàng.


Nàng không thể nhìn rõ ràng lắm hắn, chỉ biết là hắn có thân hình cao lớn, một đôi mắt lợi hại như chim ưng, hắn càng tiến gần, nàng không còn đường trốn chạy.


“ Ngươi là của ta !”  bá đạo tuyên bố, tay cũng hướng về phía nàng.


“Không! Không cần!”


Nguyệt Nga Nhi thấp giọng kêu một tiếng, đột nhiên theo trong mộng bừng tỉnh lại. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương xuống, nàng thẩng thốt, thở hổn hển, thần trí hoảng sợ dần dần bình tâm lại.


Là ác mộng ? Nam nhân đáng sợ kia cuối cùng ũng chỉ là một cơn ác mộng?
Nguyệt Nga Nhi vừa nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra mình đang nằm ở một căn phòng hoàn toàn xa. Không thể? Nàng kinh hoảng trừng lớn mắt, cơn hoảng sợ lại xuất hiện. Nàng nhìn lại mình, tuy nàng vẫn mặc giá y, nhưng cái này…không phải  là giá y Dương ca thuê người làm riêng cho nàng!


“ Chuyện gì xảy ra? Nơi này đến tột cùng là chỗ nào?” 


“ Là kẻ nào thay giá y trên người nàng, lại khi không lại thay một bộ giá y khác cho nàng?” 


Những vần đề ấy tràn trong đầu nàng, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, hai nha hoàn từ từ đi đến:

“A! Tiểu thư đã tỉnh? “


Nguyệt Nga Nhi vội vàng nhảy xuống giường, vẻ mặt đề phòng nhìn các nàng.


“Các ngươi là ai? Nơi này là đâu?” 


“Nơi này  là Huyền Minh Thành, chúng ta được lệnh của Thành chủ đến hầu hạ tiểu thư! “ một nha hoàn cung kính đáp 

"Huyền Minh Thành?"  sắc mặt  càng lúc càng tái nhợt..." Thành chủ  của các ngươi không phải là Minh Vương?


“Đúng vậy.”


Nàng khiếp sợ, trong nháy mắt Nguyệt Nga Nhi như bước chân vào một vùng huyễn hoặc, nào lảo đảo, tâm trí gần như loạn lên. Nàng không muốn tin đây là thật sự, nhưng mà, bất luận nàng có lừa dối chính minh đây là một cơn ác mộng, nhưng sự thật trên đường xuất giá, nàng đã bị người ta kiếp!!! 


Nàng không hiểu, vẫn không hiểu, cái tên Hắc Mộc Dạ kia lại không đem giam nàng, ngược lại đối đã với nàng rất thoải mái, thậm chí còn cho hai nha hoàn đến hầu hạ nàng? Cái làm cho nàng lo lắng, nghi ngờ chính là tại sao trên người nàng bây giờ là là một bộ giá y khác? ( vớ vẩn!!  dĩ nhiên là lấy anh ý )


Loại tình huống này loại biến hoá kỳ lạ như một cơn ác mộng , làm Nguyệt Nga Nhi nguyên đã bối rối tâm càng thêm không yên bất an, hoàn toàn đoán không ra Hắc Mộc Dạ rốt cuộc muốn gì?


 Thành chủ các ngươi vì cái gì muốn bắt ta?” Nàng hỏi nha hoàn, hy vọng có thể có đáp án mình cần.


“Đương nhiên là vì không cho tiểu thư cùng thiếu chủ Ma Kiếm Sơn Trang bái đường thành thân!


Đáp án làm Nguyệt Nga Nhi ngẩn người, một cơn căm giận bất bình nổi lên trong lòng.


“Hắn dựa vào cái gì làm như vậy? Ta cùng hắn chẳng những không thân chẳng quen, thậm chí căn bản còn không nhận thức, hắn dựa vào cái gì ngăn cản ta cùng Nam Cung Mị bái đường thành thân?”


Dương ca muốn đem nàng gả cho  Nam Cung Mị , giờ đột nhiên nam nhân này , dựa vào cái gì lại ngăn cản  hôn sự của nàng?


Mắt thấy Nguyệt Nga Nhi động khí, hai nha hoàn cấm khẩu không dám  nói nhiều, nhưng Nguyệt Nga Nhi truy vấn gắt gao, các nàng rốt cục vẫn tùng khẩu.


" Đó là bởi vì... người tiểu thư phải gả không phải Nam Cung Mị, mà là thành chủ của chúng ta!"


Cái gì?!” Này xuất hồ ý liêu đáp án, làm Nguyệt Nga Nhi hoàn toàn sửng sốt.


Người nàng phải lấy không phải Nam Cung Mị, mà là Hắc Mộc Dạ?! Điều này sao có thể? Nghĩa huynh rõ ràng đem nàng hứa gả cho Nam Cung Mị kia mà! Kinh ngạc, Nguyệt Nga Nhi đột nhiên nhớ tới lúc ấy, khi nàng hỏi Hắc Mộc Dạ vì cái gì lúc ấy lại bắt nàng đi, hắn trả lời:
" Bởi vì, ngươi là của ta."


Hồi tưởng khí phách của hắn khi rầm rĩ tuyên cáo, Nguyệt Nga Nhi thực sự rất lo sợ..


Chẳng lẽ, ý tứ câu nói kia  của hắn là muốn thú nàng làm vợ? không thể
Nhưng là...vì cái gì?
Nguyệt Nga Nhi nổi lên mi tâm, đáp án của nha hoàn chẳng những không cởi bỏ nghi hoặc trong lòng nàng, ngược lại còn làm nàng tiến vào một dải sương mù mơ hồ không xác định.


Nếu Hắc Mộc Dạ vì cùng nghĩa huynh hoặc Nam Cung Mị từng có thù oán, cho nên tính đem cừu hận trả thù ở trên người nàng, nàng còn có thể lý giải, nhưng là...... Hắn cướp kiệu hoa, đúng là vì muốn kết hôn nàng? Điều này làm nàng không thể giải thích.


 Nếu hắn thật sự muốn cùng nàng kết phu thê, vậy tại sao tuổi cập kê của nàng tới nay đã hai năm, hắn cũng không đến để đề cập qua hôn sự? Bằng thân thủ của hắn, muốn đánh thắng tám gã thủ hạ của nghĩa huynh, căn bản là chuyện dễ  dàng, nhưng hắn lại không dựa theo quy củ của nghĩa huynh, ngược lại không tiếc lấy thủ đoạn cường ngạnh, khi nàng xuất giá lại cướp dâu,mục đích là gì? 


Là bởi vì hắn mơ ước tài sản, quyền thế của nghĩa huynh, lại biết nghĩa huynh sẽ không đem nàng hứa gả cho nam nhân đáng sợ như vậy, cho nên mới quyết định áp dụng phương thức ti tiện, bỉ ổi như vậy sao? Hoang mang trong nàng bắt đầu xuất hiện khi hai người hầu tiến đến, nói:“ Qua nửa canh giờ sẽ bái đường , chúng ta đến hầu tiểu thư sửa sang lại một chút xiêm y!!!


" Không! Đừng ép  ta!" Nguyệt Nga Nhi gạt tay các nàng ra, la lên: “Ta sẽ không gả cho chủ tử các ngươi, người ta muốn gả là Nam Cung Mị!"


"Đời này ngoại trừ ta, ngươi đừng mơ tưởng nam nhân khác!" Một tiếng nói  lãnh trầm đột nhiên theo phía sau truyền đến.

MINH VƯƠNG 1.3


CHƯƠNG 1.3

“Mơ tưởng!” Hộ vệ quả quyết cự tuyệt.

“Cho dù ngươi là Minh Vương đi chăng nữa" Một gã hộ vệ lên tiếng " Ngươi chẳng lẽ muốn cùng chủ tử ta Nam Cung Mị thành địch nhân?" 


Hắc Mộc Dạ nhếch môi một tiếng, bên môi kia trào phúng ý cười càng thêm rõ ràng.

“Đừng nói là Phượng Thư Dương cùng Nam Cung Mị , cho dù là cùng người trong thiên hạ trở thành địch nhân, ta cũng không sợ!” Hắn cuồng ngạo nói, cá tính tự phụ hiện ra không bỏ sót.

Nghe hắn bừa bãi tuyên cáo,  trong kiệu kiệu hoa Nguyệt Nga Nhi vô thần cắn môi, trong lòng cảm giác hoảng sợ lại hiện lên càng lúc càng rõ ràng.

Nàng cùng người tên Hắc Mộc Dạ kia không quen, tới bây giờ chưa thấy qua mặt, hắn vì cái gì muốn bắt nàng? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

Hay là hắn cùng nghĩa huynh hoặc là tương lai phu quân đã từng phát sinh chuyện gì đó, cho nên tính bắt nàng làm con tin, để mà uy hiếp bọn họ?

Lúc Nguyệt Nga Nhi bối rối phỏng đoán là lúc, lại nghe thấy Hắc Mộc Dạ lạnh như băng thanh âm: 

"Cho cho các ngươi cơ hội cuối cùng, đem người giao ra đây.”

“Không!” Hộ vệ trung thành và tận tâm, quyết định thề sống chết bảo hộ tiểu thư.

“Không? không phải do các ngươi quyết định!”

Lời nói chưa dứt,  thân ảnh cao lớn liền giống như một mũi tên lao lên, giây lát đã thả người bay vút tới kiệu hoa phía trước. Bàn tay to vung lên, xốc kiệu liêm, kéo khăn hỉ trên đầu Nguyệt Nga Nhi xuống.

Bất thình lình biến hóa làm Nguyệt Nga Nhi choáng váng , nàng hoảng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể mở to mắt,nhìn nam nhân trước mặt. Bởi vì hắn quay hưng với ánh sáng, nàng chỉ mơ hồ nhận thấy hắn có một khuôn mặt và hình dáng cứng rắn.

thân ảnh cao lớn, ngang nhiên đứng sừng sững ở phía trước kiệu hoa , cắt đứt con đường  đào thoát duy nhất  của nàng , Nguyệt Nga Nhi rùngmình, không biết nam nhân cả người tản ra khí thế bức người này, cuối cùng là muốn gì ở nàng?

" Ngươi muốn làm cái gì? Không được vô lễ với tiểu thư !”nhóm hộ vệ  tức giận


Bọn họ vung  kiếm trong tay vọt đi qua, cho dù biết rõ thực lực cách xa, vẫn chính là muốn giành lại tân nương trong tay Hắc Mộc Dạ.

Ba gã thủ hạ của Hắc Mộc Dạ nhẹ dùng khinh công, nhanh chóng đứng phía trước chủ tử 

"Bằng vào trình độ của các ngươi?  thật  không xứng cùng  chủ tử chúng ta giao thủ.”

" Hãy bớt sàm ngôn đi, tránh ra!”

 Nhón hộ vệ vọt lên, một hồi hỗn chiến lập tức hiện ra. Mười mấy tên hộ vệ cố hết sức vây công ba gã thủ hạ kia, cho dù ỷ vào nhân sổ quả thật chiếm ưu thế, nhưng cũng không thể chiếm được tiện nghi.

 Giữa cuộc hỗn chiến, có mấy hộ vệ  thân thủ tương đối lưu loát vẫn còn sức kháng cự, nhưng ba gã thủ hạ bên kia vẫn cứ một đường nhằm phía kiệu hoa. Mắt thấy Hắc Mộc Dạ đưa lưng về phía bọn họ, vài tên hộ vệ nghĩ đến hữu cơ khả thừa, đằng đằng sát khí giơ lên dao nhỏ, nhằm tới  giết Hắc Mộc Dạ.

Hộ vệ liền nghĩ đến có thể thuận lợi đắc thủ, nhưng  Hắc Mộc Dạ bỗng nhiên quay người, khuôn mặt lãnh trầm tuấn tú thượng không có nửa điểm bối rối, con ngươi đen thậm chí còn hiện lên một chút trào phúng.

Không ai thấy rõ ràng hắn xuất thủ là khi nào, chỉ thấy trước mắt bóng đen chợt lóe, tiếp theo, tiếng roi cắt qua không khí sắc bén cũng là lúc tiếng kêu rên của nhóm hộ vệ cơ hồ đồng thời vang lên.

Chỉ một cái nháy mắt, vài tên muốn đánh lén Hắc Mộc Dạ  đều đã bị lược đổ, không chết cũng đã muốn đi nửa cái mạng.

“Không biết tự lượng sức mình!.” Hắn hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa xoay người đối mặt Nguyệt Nga Nhi.

Nguyệt Nga Nhi vừa rồi thấy một màn sợ hãi, sắc mặt  của nàng tái nhợt,bàn  tay nhỏ bé vỗ vỗ lên ngực, đoán rằng kế tiếp người chịu đòn của hắn thực khả năng chính là nàng!

“Ngươi...... Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nguyệt Nga Nhi tự trấn định hỏi, nhưng mà thanh âm run run lại tiết lộ sự kinh hoảng của nàng.

“Ngươi không phải vừa nghe thấy được sao? Ta muốn mang ngươi đi.”

“Không! Ngươi không thể làm như vậy!” Hôm nay là ngày vui của nàng cùng Nam Cung Mị - người của Ma kiếm sơn trang còn chờ  tân nương tử bái đường cùng thiếu chủ của họ nha!

Hắc Mộc Dạ nghe vậy,  khóe miệng gợi lên, ngạo nghễ nói:“Trên đời này chỉ có ta không muốn làm chuyện, không có ta không thể làm chuyện!”

Ngữ khí của hắn cuồng vọng tự phụ , cùng với khí thế lạnh lùng cuồng phách , lòng Nguyệt Nga Nhi kinh sợ, cho dù hắn  không có chạm đến chút lông tơ, nhưng nàng vẫn phảng phất cảm nhận được, rằng chính mình bây giờ bị đã bị một cổ lưới khổng lồ bao trụ, có chạy đằng trời!

“Vì cái gì...... Ngươi rốt cuộc vì cái gì muốn bắt ta?” Nàng chiến thanh hỏi.

Chẳng lẽ đúng là vì hắn cùng nghĩa huynh hoặc là tương lai phu quân từng có  thù oán, nên bây giờ biến nàng tah2nh một quân cờ sao?

Hắc Mộc Dạ nhìn Nguyệt Nga Nhi  dung nhan xinh đẹp nhưng tái nhợt  , cho dù hắn cả người bao phủ bởi một tầng u ám bên trong, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên nột tia nhiệt nóng bòng!!

“Bởi vì... ngươi là của ta.!!!”  ngữ khí chắc chắc, như đang bàn chuyện quốc gia đại sự.

 Đáp án nằm ngoài suy nghĩ của mình, làm Nguyệt Nga Nhi cả người ngây ngẩn. Nàng còn không kịp phản ứng lại, Hắc Mộc Dạ đã điểm huyệt ngủ của nàng. Ngóng nhìn nàng mê man, hắn nói nhỏ:
 “Ngươi là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp đi.”

Hắn ôm nàng vào lòng, giữa đám hộ vệ, nô tì cùng với toàn bộ đội ngũ đưa dâu, nghênh ngang mà đi.

Ba gã thủ hạ thấy thế, cũng trong cuộc hỗn chiến bên bứt ra. Nháy mắt, bọn họ đã hoàn toàn biến mất!!!!

MINH VƯƠNG CHƯƠNG 1.2


CHƯƠNG 1.2


Một tháng trước, biến hóa nổi lên trong Phượng gia!!


Sau giờ ngọ, thiếu chủ Nam Cung Mị của “Ma Kiếm sơn trang” tự mình đăng môn cầu hôn, chưa đến một tuần trà đã đánh bại tám hộ vệ. Nghĩa huynh ở cùng Nam Cung Mị nói chuyện không đến nửa canh giờ sau, liền đáp ứng hôn sự, thậm chí ngay cả hôn kỳ cũng rất nhanh ra quyếtđịnh.


Tin tức này đi qua nha hoàn nhanh chóng rơi vào tay Nguyệt Nga Nhi, nàng kiềm chế không được, lòng đầy tràn hảo kì xen lẫn sự chờ mong, nên lén đi đến Đại Thính Tự xem mặt mũi vị hôn phu tương lai, không ngờ ở sân lý nàng đã gặp Nam Cung Mị. Bởi vì không chuẩn bị tâm lí cùng hắn đối mặt, lại sợ bị người khác nhìn thấu ý tưởng nhìn trộm của nàng, nên vội vàng xoay người chạy về phòng.


Không may, quá mức bối rối, nàng vấp vào ngạch sân, thiếu chút nữa cùng một bên nha hoàn ngã xuống đất.Mắt thấy nàng sẽ ngã sấp xuống, may mắn Nam Cung Mị đúng lúc xuất thủ đỡ nàng, làm cho nàng miễn phải té ngã.  Chưa từng ở trước mặt mọi người thất thố như thế, hai gò má lập tức ửng hồng, nàng quẫn bách lẩm bẩm nói thầm, vừa nhấc đầu, liền bỗng nhiên thấy khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Mị.


Nguyên bản nàng vẫn cho rằng, nghĩa huynh Phượng Thư Dương đã là một nam tử đủ anh tuấn vĩ ngạn , không nghĩ tới Nam Cung Mị lại càng tuấn mỹ vài phần. Trên gương mặt tuấn mĩ của hắn, là một đôi mắt có thề hồn xiêu phách lạc,Nguyệt Nga Nhi tin tưởng, chỉ cần hắn có một cái khiêu tình dụ hoặc, có thể câu dẫn hết tâm của những nữ tử trong thiên hạ



Lúc ấy, nàng vừa hoảng hốt lại vô thố, căn bản không có dũng khí nhìn hắn một cái, vội vàng hướng hắn nói cảm tạ, liền lập tức xoay người né ra. Mà tự ngày đó về sau, bọn họ nhân đều tự vội vàng trù bị hôn lễ lớn,liền chưa từng tái kiến.


Bên tai  không khí náo nhiệt, tiếng nhạc thanh vui mừng, kéo lòng của Nguyệt Nga Nhi lại. Huyền quản chiêng trống tiếng vang nhắc nhở nàng ── nàng sẽ cùng tuấn mỹ nam nhân kia kết làm phu thê.


Cứ nghĩ đến nàng sắp cùng một người xa lạ, trừ việc gặp qua một lần ở ngoài, bái đường thành thân, lòng Nguyệt Nga Nhi còn có chút khẩn trương. Không biết mình có thể thích ứng với cuộc sống sau khi thành thân không? 
 Ngay khi suy nghĩ của nàng đang bay bổng, cỗ kiệu đột nhiên không hề báo động trước ngừng lại, huyền quản chiêng trống thanh âm cũng im bặt bỏ dở.


Nguyệt Nga Nhi nghi hoặc nâng mi lên, âm thầm đoán xem chuyện gì đã xảy ra.Hai bên dân chúng cũng bởi vì viêc xảy ra ngoài ý muốn này này mà nnổi lên một trận ồ.


"Làm sao vậy? Tại sao đội ngũ đột nhiên ngừng lại?"


"Ngươi không thấy sao? Phía trước có vài người chặn đường?


“Những người đó là ai? Tại sao lại ngăn trở kiệu tân nương? Bọn họ không phải là tới cướp cô dâu chứ?


"Có khả năng sao? Bọn họ bất quá chỉ có bốn người mà thôi, thế nào địch nổi mười mấy tên hộ vệ? Huống chi, này Nguyệt Nga Nhi chẳng những là  Ma Kiếm Sơn Trang thiếu chủ phu nhân, còn là nghĩa muội của Giang Nam Đế Vương nha! Dám cùng hai người đó thành kẻ thù, tin chắc rằng kẻ đó ăn gam hùm rồi!
"Nhưng nhìn những người này, bộ dạng có vẻ không phải là người tốt, nên không thể là đến chúc mừng nha!"


Hơn nữa...người nam nhân cao lớn kia ...
 A!
" Các ngươi xem! trên người nam nhân  là...hắc tiên! Hắn...Hắn có phải là Hắc Mộc Dạ không?"


Hắc Mộc Dạ!


Tên này vừa nói ra tới miệng, lập tức ở trong đám người tỏa ra một trận xôn xao, mọi người thất chủy bát thiệt??? nói về này nam nhân này...


Theo truyền thuyết, hắn chính là  thành chủ Huyền Minh Thành ở phương bắc, cá tính lãnh ngạo cuồng bạo, hành tung mơ hồ thần bí. Trong tay hắn, hắc tiên giống như một con hắc xà âm ngoan cay độc, có thể chỉ trong giây lát lấy mạng người, bởi vậy nên mới có danh xưng “Minh vương tiên". Mà y thuật của hắn cùng võ công đồng dạng trác tuyệt, cho dù có là kẻ gần chết, chỉ cần đến hơi thở cuối cùng, hắn còn có thể cứu sống. Vì hắn có thể dễ dàng khống chế nhân sinh tử, trên người hắn lại phát ra hơi thở lãnh liệt, bởi vậy liền được giang hồ gọi là “Minh vương”.


Nghe những người này ngươi một lời, ta một câu, Nguyệt Nga Nhi sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.


“Minh vương”? Nghe thấy cái tên này, làm người ta không khỏi tâm sinh ra e ngại, nhưng... một cái nam nhân đáng sợ như vậy, vì cái gì lại ngăn trở đường của bọn họ? Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?


Sợ hãi tràn ra tâm của Nguyệt Nga Nhi, nàng không yên, bất an ngồi ở trong kiệu. Rốt cục, nàng kiềm chế không được,vạch khăn hỉ, nhẹ nhàng nhấc lên một góc kiệu liêm lén lút hướng ra ngoài nhìn xung quanh. Ánh mắt của nàng lướt qua những hộ vệ cùng người săn sóc kiệu hoa, lại lướt qua nhửng người dân đang đứng bên đường. Xa xa thấy bốn người đang chặn đường của kiệu hoa. Chỉ cần liếc mắt một cái, Nguyệt Nga Nhi liền cơ hồ có thể xác định,nam tử cao lớn đứng đó, chính là người được dân chúng bàn luận “Minh vương”.


Một cảm giác bị động, trở thành con mồi , hung hăng tấn công tâm Nguyệt Nga Nhi. Tuy rằng bọn họ đứng một khỏang cách khá xa, nàng căn bản không thể thấy dung mạo của hắn, nhưng mà nàng mãnh liệt cảm giác được ánh mắt của hắn dừng ở trên người nàng, giống như ánh mắt sắc bén của chim ưng, tràn ngập nguy hiểm xâm lược.


Nguyệt Nga Nhi kinh hoảng vội vàng buông kiệu liêm, cả người tâm loạn cả lên.


Chỉ là bị con ngươi của hắn chặt chẽ nhìn thẳng, đã làm nàng không thở nổi. Một nam nhân đáng sợ như thế, vì cái gì lại chặn kiệu hoa của nàng?  Nhớ lại vừa rồi nghe dân chúng kháo về nam nhân này,nàng không dám tưởng tưởng ra mình rồi sẽ gặp vận mệnh gì?


Thấy Hắc Mộc Dạ một bộ dạng không phải là người tốt, những người bên đường cảm giác được sắp có một trường ác đấu sẽ xảy ra, dân chúng vì bảo vệ mình, tất cả đều tản đi hết.


Chỉ chốc lát sau, nguyên bản náo nhiệt ồn ào ven hồ, cũng chỉ còn lại đội ngũ đưa dâu cùng với đám người của Hắc Mộc Dạ , giằng co ở hai ben đường.


Hắc Mộc Dạ lãnh ngông cuồng khí thế, dễ dàng áp đảo số hộ vệ đi theo kiệu hoa. Những hộ vệ tuy đông nhưng tất cả chúng đều cảm  nhận được một cỗ cường đại áp bức.


“Bảo hộ tiểu thư!” Bên trong dám hộ vệ có người hô một tiếng, mọi người liền rút ra đao kiếm tùy thân, trận địa sẵn sàng đón quân địch.


Hắc Mộc Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, môi hiện lên một tia cười châm chọc. Bằng vào những người này có thể ngăn cản hắn sao? rất buồn cười!!!


Đừng nói tới hắn, phía sau còn có ba gã thủ hạ võ công cao cường, cho dù là giờ phút này chỉ có một mình hắn, cũng có thể đủ dễ dàng hạ đám người này.


“Đem tân nương trong kiệu giao ra đây!” Hắn thản nhiên mở miệng, ngữ điệu lãnh trầm tràn ngập ý tứ. Hiển nhiên hắn là kẻ hạ lệnh.

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

MINH VƯƠNG ĐOẠT HẬU



MINH VƯƠNG ĐOẠT HẬU  CHƯƠNG 1.1

Ngày xuân vui vẻ, gió thổi nhè nhẹ. Một trận nhạc, chiêng trống, dọc theo cảnh hồ 

Phong Liễu phiêu diêu truyền ra.

Đỉnh kiệu hoa đỏ thẫm, đám người vậy quanh chậm rãi đi tới. Chỉ cần nhìn  đỉnh 

phượng của kiệu hoa mạ vàng, cũng đoán được tân nương xuất thân bất phàm, hơn 

nữa đi theo còn có rất nhiều nô tì cùng hộ vệ, chỉ có người giàu có mới trang trọng 

phô trương như thế.

Thật không phải dễ mới gặp sự kiện náo nhiệt như thế, khiến cho dân chúng từ các 

đường  ngõ vây lại, nếu là người không biết, lại cho là hoàng thân quốc thích đi tuần.

 -  làm sao vậy? hôm nay là ngày nhất hộ gả nữ nhi đó nha! " nhưng tại sao lại lớn như 

vậy nha?" đại thẩm  tò mò hỏi  trượng phu bên cạnh.

-   A! chuyện lớn như vậy ngươi không biết? hôm nay là ngày Nam Cung Mị  cưới vợ!!
  
-  Nam Cung Mị? chính là thiếu chủ Ma Kiếm Sơn Trang hành tung biến hóa kì dị?

" Đúng vậy! hơn nữa nha, chẳng những tân lang thân phận hiển hách, liền ngay cả tân 

nương cũng là rất ghê gớm nha!! "

- Thật? tân nương là ai? đại thẩm tò mò

-  Chính là  nghĩa muội của Giang Nam phú thương Phượng Thư Dương _ Nguyệt Nga 

Nhi !

- Phượng Thư Dương? ngươi nói là Giang Nam đế vương Phượng Thư Dương?

- Đúng vậy, là hắn!

- Ồ, kia cũng thật nha! Bọn họ hai người thành thân, chẳng phải là hai thế lực kết hợp? 

- Oa, sự kiện lớn như vậy, khó trach có nhiều người tới xem nha!

- Không hẳn vậy đâu! nghe nói Nguyệt Nga Nhi tiểu thư là trầm ngư lạc nhạn, là một mĩ 

nhân nha! ta nghĩ mọi người ngoài việc đi xem náo nhiệt, hơn nửa là đi xem mĩ nhân 

trong truyền thuyết a.

Vừa nghe nói như vậy, đại thẩm liền lập tức nắm lỗ tai chồng, xoay xoay: 

- Đau, đau, mau buông tay, ngươi làm gì vậy?

- Hừm, ma quỷ, ngươi cũng là đến xem mĩ nhân? Cũng không nhìn lại, ngươi đã bao 

nhiêu tuổi, thật không biết xấu hổ!?

- Oan uổng mà!! ta cũng chỉ là tò mò thôi. Nghe người ta hình dung tân nương như 

vậy,  chẳng lẽ ngươi không có nửa điểm hiếu kì sao?

- Này, nói vậy cũng đúng, nghe ngươi nói vậy, ngay cả ta cũng muốn nhìn xem Nguyệt 

Nga Nhi  được bao nhiêu sắc đẹp.

- Chính là thôi đi, ta tuyệt đối không có nửa điểm không an phận, ngươi tha cho cáo lỗ 

tai của ta đi!

- Cho ngươi cũng không dám! đại thẩm hừ một tiếng, rốt cục cũng bỏ tay ra.

mắt thấy đoàn kiệu hoa đỏ thẫm đang từ từ đi qua, lại có một đám người đi qua, hận 

không thể tự mình vạch rèm kiệu hoa, để nhìn phong thái mĩ nhân. Tiếc rằng mười mấy 

tên hộ vệ cùng tì nữ đều vây quanh kiệu hoa, khiến cho họ chỉ có thể cách một 

khoảng, nghểnh cổ nhìn xung quanh.

ngay tại lúc mọi người  nghĩ vô duyên không nhìn thấy mỹ nhân, một cơn gió bỗng 

nhiên phất qua, nhẹ hất rèm kiệu hoa.

mọi người thấy thế, không khỏi nín thở, trừng hai mắt, liền có thể nhìn thấy bộ dáng 

tân nương. Tuy trận gió vạch rèm kiệu hoa, nhưng lại không vạch khăn hỉ trên đầu tân 

nương, bởi vậy không thể nhìn thấy dung mạo nàng.

Mọi người thầm than đáng tiếc, đáng tiếc thì trận gió kia đột nhiên mạnh lên, chiếc 

khăn hỉ theo gió phiêu động, có mấy người may mắn thấy dung nhan của tân nương.

" Oa! quả nhiên là đại mĩ nhân!!!" 

- Cũng phải, ta cho tới bây giờ, chưa bao giờ gặp qua nữ tử đẹp như vậy, hoàm mĩ 

không tỳ vết!!

- Nam Cung Mị thật là có phúc, có thể lấy được người vợ xinh đẹp như vậy!

Nghe tiếng tán tương, vài người không thây được tân nương, phất ra tiếng tiếc hận: 

- Ai nha! thực đáng tiếc là ta không nhìn thấy, ta cũng muốn xem nàng có bao nhiêu 

nét đẹp nha!

Chính thế,về sau không có cơ hội tái kiến dâu, thật hy vọng chạy nhanh dến một trận 

gió, đem rèm cùng khăn hỉ bay.

Nghe hai bên dan chúng nói chuyện, trong kiệu hoa, Nguyệt Nga Nhi vội vàng đem 

rèm kéo lại, hai gò má vì những lời ca ngợi này mà ửng hồng.

Nàng buông mắt xuống, nhìn giá y trên người, môi hồng nhoẻn một nụ cười thẹn 

thùng.

Hôm nay, nàng sẽ cùng Nam Cung Mị thành thân! Tuy rằng hôn sự từ một tháng trước 

đã đính hạ, nhưng giờ phút này, ngồi trong kiệu hoa, nàng vẫn không có cảm giác 

chân thật.

Từ lúc nàng mười lăm tuổi tới nay, những kẻ đăng môn cầu thân rất nhiều, trong đó 

tuyệt đại đa số là vì nghĩa huynh hùng hậu tài phú cùng quyền thế mà đến. Ngoài ra, 

cũng có rất nhiều người đồn rằng nàng là một mĩ nhân, cho nên đối nàng tâm sinh ngưỡng mộ.

Năm năm trước, nghĩa phụ bạo bệnh qua đời, bởi vậy, trong nhà hết thảy đều do nghĩa 

Dương  ca làm chủ. Nhưn do công việc bận rộn, nghĩa huynh căn bản không có thời 

gian để có thể tiếp quá nhiều người đến cầu thân, vì thế hắn liền lập ra một quy củ ── 

bất kì ai muốn thành thân với nghĩa muội Nguyệt Nga Nhi, trước hết phải đánh thắng 

tám hộ vệ của hắn.

Có thể qua cửa đó, mới có tư cách thấy hắn.

Bởi vì này tám hộ vệ đó đều do Phượng Thư Dương tự mình chọn lựa , người nào 

cũng thân thủ bất phàm, có thể thắng tám người bọn họ liên thủ để cầu thân,thật sự 

bước lên biển than còn dễ hơn.

hai năm qua, chỉ có hai nam nhân thông qua khảo nghiệm, thuận lợi gặp được 

Phượng Thư Dương. Nhưng cả hai kẻ này, đều bị nghải huynh cự tuyệt. Lý do là ── 

trong đó một kẻ tuổi quá lớn; Một kẻ khác tính tình quá mức phù phiếm, kiêu căng.

Đối với nghĩa huynh nghiêm khắc, chọn cho nàng vị hôn phu tương lai phù hợp, 

Nguyệt Nga Nhi không có gì dị nghị, bởi vì nàng tin tưởng nghĩa huynh nhất định sẽ an 

bài cho nàng một nơi tốt nhất.

Chỉ là, mỗi ngày trôi qua,nàng miễn cưỡng cho rằng, có lẽ đời này của nàng, sẽ thành 

gái già trong Phượng Gia.

MINH VƯƠNG ĐOẠT HẬU

VĂN ÁN

Kiệu hoa đỏ thẫm đưa Nguyệt Nga Nhi  về hướng gia phu, chuẩn bị bái đường thành thân.
không ngờ, giữa đường lại có một toán người cướp kiệu hoa.
Trong ồn ào, hỗn loạn đó, nàng mơ hồ nghe nói nam tử cướp dâu là " Minh vương"
Minh Vương? trời ơi! chỉ cần nghe tên là khiến cho người ta sinh ra cảm giác e ngại.
Chưa nói đến, cả người hắn phát ra một khí phách khiếp người cùng hơi thở lãnh liệt
nàng không hiểu? một nam nhân đáng sợ như thế vì sao lại tìm nàng?
Hắc Mộc Dạ, luôn tâm niệm lời sư phụ, làm người phải lạnh huyết vô tình
Chỉ có như vậy, mới có thể tồn tại..hắn đã làm được
Chỉ đến năm ấy, hắn gặp nàng thiện lương, ..cứu hắn một mạng
Từ đó, tâm lạnh như băng của hắn chỉ vì nàng hòa tan, cũng quyết định sau này, muốn cùng nàng kết thành phu phụ
Thật vất vả, đến khi nàng trưởng thành, hắn đang muốn tiến đến cầu thân
không ngờ, nàng chẩn bị thành thân
Không!! Nguyệt Nga Nhi là của hắn
Đời này chỉ có thể là người của hắn, cho dù có là kẻ thù với cả thiên hạ, hắn cũng không bao giờ buông tay