Trang

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

MINH VƯƠNG ĐOẠT HẬU



MINH VƯƠNG ĐOẠT HẬU  CHƯƠNG 1.1

Ngày xuân vui vẻ, gió thổi nhè nhẹ. Một trận nhạc, chiêng trống, dọc theo cảnh hồ 

Phong Liễu phiêu diêu truyền ra.

Đỉnh kiệu hoa đỏ thẫm, đám người vậy quanh chậm rãi đi tới. Chỉ cần nhìn  đỉnh 

phượng của kiệu hoa mạ vàng, cũng đoán được tân nương xuất thân bất phàm, hơn 

nữa đi theo còn có rất nhiều nô tì cùng hộ vệ, chỉ có người giàu có mới trang trọng 

phô trương như thế.

Thật không phải dễ mới gặp sự kiện náo nhiệt như thế, khiến cho dân chúng từ các 

đường  ngõ vây lại, nếu là người không biết, lại cho là hoàng thân quốc thích đi tuần.

 -  làm sao vậy? hôm nay là ngày nhất hộ gả nữ nhi đó nha! " nhưng tại sao lại lớn như 

vậy nha?" đại thẩm  tò mò hỏi  trượng phu bên cạnh.

-   A! chuyện lớn như vậy ngươi không biết? hôm nay là ngày Nam Cung Mị  cưới vợ!!
  
-  Nam Cung Mị? chính là thiếu chủ Ma Kiếm Sơn Trang hành tung biến hóa kì dị?

" Đúng vậy! hơn nữa nha, chẳng những tân lang thân phận hiển hách, liền ngay cả tân 

nương cũng là rất ghê gớm nha!! "

- Thật? tân nương là ai? đại thẩm tò mò

-  Chính là  nghĩa muội của Giang Nam phú thương Phượng Thư Dương _ Nguyệt Nga 

Nhi !

- Phượng Thư Dương? ngươi nói là Giang Nam đế vương Phượng Thư Dương?

- Đúng vậy, là hắn!

- Ồ, kia cũng thật nha! Bọn họ hai người thành thân, chẳng phải là hai thế lực kết hợp? 

- Oa, sự kiện lớn như vậy, khó trach có nhiều người tới xem nha!

- Không hẳn vậy đâu! nghe nói Nguyệt Nga Nhi tiểu thư là trầm ngư lạc nhạn, là một mĩ 

nhân nha! ta nghĩ mọi người ngoài việc đi xem náo nhiệt, hơn nửa là đi xem mĩ nhân 

trong truyền thuyết a.

Vừa nghe nói như vậy, đại thẩm liền lập tức nắm lỗ tai chồng, xoay xoay: 

- Đau, đau, mau buông tay, ngươi làm gì vậy?

- Hừm, ma quỷ, ngươi cũng là đến xem mĩ nhân? Cũng không nhìn lại, ngươi đã bao 

nhiêu tuổi, thật không biết xấu hổ!?

- Oan uổng mà!! ta cũng chỉ là tò mò thôi. Nghe người ta hình dung tân nương như 

vậy,  chẳng lẽ ngươi không có nửa điểm hiếu kì sao?

- Này, nói vậy cũng đúng, nghe ngươi nói vậy, ngay cả ta cũng muốn nhìn xem Nguyệt 

Nga Nhi  được bao nhiêu sắc đẹp.

- Chính là thôi đi, ta tuyệt đối không có nửa điểm không an phận, ngươi tha cho cáo lỗ 

tai của ta đi!

- Cho ngươi cũng không dám! đại thẩm hừ một tiếng, rốt cục cũng bỏ tay ra.

mắt thấy đoàn kiệu hoa đỏ thẫm đang từ từ đi qua, lại có một đám người đi qua, hận 

không thể tự mình vạch rèm kiệu hoa, để nhìn phong thái mĩ nhân. Tiếc rằng mười mấy 

tên hộ vệ cùng tì nữ đều vây quanh kiệu hoa, khiến cho họ chỉ có thể cách một 

khoảng, nghểnh cổ nhìn xung quanh.

ngay tại lúc mọi người  nghĩ vô duyên không nhìn thấy mỹ nhân, một cơn gió bỗng 

nhiên phất qua, nhẹ hất rèm kiệu hoa.

mọi người thấy thế, không khỏi nín thở, trừng hai mắt, liền có thể nhìn thấy bộ dáng 

tân nương. Tuy trận gió vạch rèm kiệu hoa, nhưng lại không vạch khăn hỉ trên đầu tân 

nương, bởi vậy không thể nhìn thấy dung mạo nàng.

Mọi người thầm than đáng tiếc, đáng tiếc thì trận gió kia đột nhiên mạnh lên, chiếc 

khăn hỉ theo gió phiêu động, có mấy người may mắn thấy dung nhan của tân nương.

" Oa! quả nhiên là đại mĩ nhân!!!" 

- Cũng phải, ta cho tới bây giờ, chưa bao giờ gặp qua nữ tử đẹp như vậy, hoàm mĩ 

không tỳ vết!!

- Nam Cung Mị thật là có phúc, có thể lấy được người vợ xinh đẹp như vậy!

Nghe tiếng tán tương, vài người không thây được tân nương, phất ra tiếng tiếc hận: 

- Ai nha! thực đáng tiếc là ta không nhìn thấy, ta cũng muốn xem nàng có bao nhiêu 

nét đẹp nha!

Chính thế,về sau không có cơ hội tái kiến dâu, thật hy vọng chạy nhanh dến một trận 

gió, đem rèm cùng khăn hỉ bay.

Nghe hai bên dan chúng nói chuyện, trong kiệu hoa, Nguyệt Nga Nhi vội vàng đem 

rèm kéo lại, hai gò má vì những lời ca ngợi này mà ửng hồng.

Nàng buông mắt xuống, nhìn giá y trên người, môi hồng nhoẻn một nụ cười thẹn 

thùng.

Hôm nay, nàng sẽ cùng Nam Cung Mị thành thân! Tuy rằng hôn sự từ một tháng trước 

đã đính hạ, nhưng giờ phút này, ngồi trong kiệu hoa, nàng vẫn không có cảm giác 

chân thật.

Từ lúc nàng mười lăm tuổi tới nay, những kẻ đăng môn cầu thân rất nhiều, trong đó 

tuyệt đại đa số là vì nghĩa huynh hùng hậu tài phú cùng quyền thế mà đến. Ngoài ra, 

cũng có rất nhiều người đồn rằng nàng là một mĩ nhân, cho nên đối nàng tâm sinh ngưỡng mộ.

Năm năm trước, nghĩa phụ bạo bệnh qua đời, bởi vậy, trong nhà hết thảy đều do nghĩa 

Dương  ca làm chủ. Nhưn do công việc bận rộn, nghĩa huynh căn bản không có thời 

gian để có thể tiếp quá nhiều người đến cầu thân, vì thế hắn liền lập ra một quy củ ── 

bất kì ai muốn thành thân với nghĩa muội Nguyệt Nga Nhi, trước hết phải đánh thắng 

tám hộ vệ của hắn.

Có thể qua cửa đó, mới có tư cách thấy hắn.

Bởi vì này tám hộ vệ đó đều do Phượng Thư Dương tự mình chọn lựa , người nào 

cũng thân thủ bất phàm, có thể thắng tám người bọn họ liên thủ để cầu thân,thật sự 

bước lên biển than còn dễ hơn.

hai năm qua, chỉ có hai nam nhân thông qua khảo nghiệm, thuận lợi gặp được 

Phượng Thư Dương. Nhưng cả hai kẻ này, đều bị nghải huynh cự tuyệt. Lý do là ── 

trong đó một kẻ tuổi quá lớn; Một kẻ khác tính tình quá mức phù phiếm, kiêu căng.

Đối với nghĩa huynh nghiêm khắc, chọn cho nàng vị hôn phu tương lai phù hợp, 

Nguyệt Nga Nhi không có gì dị nghị, bởi vì nàng tin tưởng nghĩa huynh nhất định sẽ an 

bài cho nàng một nơi tốt nhất.

Chỉ là, mỗi ngày trôi qua,nàng miễn cưỡng cho rằng, có lẽ đời này của nàng, sẽ thành 

gái già trong Phượng Gia.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét